Quan Điểm về Đài VNHN và Sự Ra Đi Của Nhà Báo Hồng Phúc

Nhà Báo Hồng Phúc- Bảo Vệ Tiếng Nói Của Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Việt Gian Cộng Sản.
Thân hữu của Nhà báo Hồng Phúc thành lập BLOG Thế Giới Ngày Nay

Wednesday, October 28, 2009

Sơn Tùng-....Chuyện Đài Việt Nam Hải Ngoại


1- Sơn Tùng Từ Tiếng Súng Trần Văn Bé Tư đến Đài VNHN

2-
Lê Huỳnh Đoàn góp ý với ông Sơn Tùng.

3-bài của BDQ Đòan Trọng Hiếu trả lời cho ông Sơn Tùng về bài viết của ông ST ( bào chữa cho các thành phần giao du với cán bộ Tòa Đại Sứ VC nhưng dùng chiêu bài "giáo dục, tìm hiểu" )


Từ Tiếng Súng Trần Văn Bé Tư
Đến Chuyện Đài Việt Nam Hải Ngoại

Sơn Tùng
Năm 1984, Ông Trần Khánh Vân, một cựu viên chức cao cấp thời Việt Nam Cộng Hòa, đã bị bắn xuýt chết ở California khi ông trả lời một cuộc phỏng vấn của nhật báo Los Angeles Times rằng việc Hoa Kỳ bang giao với CSVN sẽ làm cho chế độ này bớt đàn áp.
Nay, 25 năm sau, vật đã đổi, sao đã dời. Washington đã thiết lập bang giao với Hà-nội, đã viện trợ cho CSVN, đã giúp CSVN vào Tổ chức Mậu dịch Thế giới (WTO), và Mỹ đã trở thành nước đầu tư lớn tại Việt Nam.
Trong khi đó, người Việt hải ngoại lũ lượt đi Việt Nam, đi chơi hay đi làm ăn, thăm gia đình bà con, và mỗi năm gửi về VN vài tỉ Mỹ kim. Người từ Việt Nam cũng kéo nhau sang Mỹ, đi du lịch hay làm ăn, mua nhà mua đất, hoc hành và cưới vợ lấy chồng ở Mỹ.
Nhưng chế độ CSVN vẫn không “bớt đàn áp” mà gần đây còn gia tăng đàn áp. Ông Trần Khánh Vân đã may mắn không chết vì “viên đạn trừ gian” của anh Trần Văn Bé Tư để nay có cơ hội nhận ra sự sai lầm của mình. Và, “người hùng” Bé Tư nay chắc cũng đã cảm thấy ăn năn và “thương” con người mà anh đã nhắm bắn 25 năm trước.
Thật vậy, so với những lời nói, bài viết hay việc làm của nhiều người Việt “tị nạn” ngày nay thì “tội” của ông Trần Khánh Vân hồi ấy chỉ là “tội ngây thơ” vì ngày nay, ở hải ngoại, người ta nói, người ta viết, người ta làm tưởng như không còn “lằn ranh quốc cộng”.
Hiện tượng ấy rất dễ nhận thấy trên mặt báo trong các cộng đồng người Việt, trên làn sóng các đài phát thanh, trên các băng tần truyền hình (chưa kể băng tần VTV4 của CS Hà-nội phát hình 24 giờ mỗi ngày tại Vùng Hoa Thịnh Đốn). Người ta không còn phân biệt được ai là bạn, ai là thù.
Tình trạng này không phải ngẫu nhiên mà có. Nó là hậu quả của một nỗ lực của CSVN trên mặt trận truyền thông ở hải ngoại từ nhiều năm nay, nhất là từ khi có cái gọi là “Nghị quyết 36”, nhằm xâm nhập các cộng đồng người Việt ở hải ngoại.
Kế hoạch xâm nhập của CS Hà-nội vào cộng đồng người Việt hải ngoại, hay giới truyền thông nói riêng, nhắm vào nhiều mặt mà không cần phải là một chiến lược gia cũng có thể nhìn thấy như sau:
1. Lợi dụng quyền tự do báo chí ở hải ngoại, CSVN móc nối với một số người, phần đông còn tương đối trẻ, ra những tờ báo với hình thức tươi mát, giải trí dễ dãi, mà những bài về phim ảnh, ca nhạc, văn nghệ, thể thao, thời trang... khó phân biệt được là báo ở Việt Nam hay báo hải ngoại, từ cách hành văn, lối dùng chữ, đến nội dung. Những tờ báo này rất nhẹ về chính trị, chỉ thỉnh thoảng đăng một bài thời sự về Việt Nam hay sinh hoạt cộng đồng mà không bao giờ đề cập những vấn đề nóng bỏng về phong trào đòi nhân quyền, dân chủ ở trong nước hay đấu tranh chống cộng ở hải ngoại. Các tờ báo này giống nhau một điểm là những người chủ trương không phải là những người làm báo chuyên nghiệp, họ không quan tâm đến chuyện lời lỗ, và lấy quảng cáo rất rẻ so với giá của những tờ báo khác trong cộng đồng với mục đích “giết” những tờ báo này.
2. CSVN bỏ tiền (họ có nhiều tiền do chính người Việt hải ngoại “viện trợ”) “mua” những báo, những đài gặp khó khăn về tài chánh. Họ có thể mua trực tiếp hay qua một đệ tam nhân có bề ngoài không liên quan gì đến chính trị. Nhưng “mua” bằng cách nào thì cũng diễn ra trong vòng bí mật. Chỉ khi nào bỗng dưng người ta nhận thấy những báo, đài này thay đổi giọng điệu, lập trường chính trị không còn “kiên định” như xưa, người ta mới nghi ngờ, mới tố giác, mới biểu tình chống đối. Cũng có những cá nhân đã bị “mua” thường viết những bài “đâm vào sau lưng” những người chống cộng ở hải ngoại hay phỉ báng những người tranh đấu cho tự do dân chủ ở trong nước. Những cá nhân này cũng nhân danh “chống cộng” để triệt hạ những người chống cộng thực sự. Với sự phổ biến của Internet hiện nay, CSVN đã sử dụng tối đa những diễn đàn, những web sites để xâm nhập sinh hoạt truyền thông trong các cộng đồng người Việt hải ngoại.
3. Thông qua các tòa đại sứ (sứ quán) và các tòa lãnh sự (lãnh sự quán), CSVN dùng một số nhân viên tại đây đã được huấn luyện đặc biệt để làm công tác “kiều vận”. Dựa vào quy chế dành cho nhân viên ngoại giao đoàn, những người này tìm cách làm quen, giao du với mọi thành phần trong các cộng đồng người Việt hải ngoại, đặc biệt là những người lớn lên sau chiến tranh tại nước ngoài, ít hiểu biết về cộng sản và có nếp suy nghĩ cởi mở, không “cực đoan” trong vấn đề quốc cộng. Các cán bộ VC này được huấn luyện để giấu kỹ bộ mặt gian ác, tới đâu cũng tỏ ra rất dễ thương, tử tế với mọi người, chỉ nói về chuyện làm ăn sinh sống, thậm chí còn làm ra vẻ “ngây thơ” về chính trị, không biết gì về tội ác của cộng sản và tỏ ra “ngạc nhiên” lắng nghe những câu chuyện “mới lạ” như chuyện đấu tố địa chủ ở miền Bắc, vụ thảm sát Tết Mâu Thân ở Huế, như “Đại lộ Kinh hoàng” ở Quảng Trị năm 1972, như sự tàn ác ở các trại “cải tạo” sau năm 1975, vv. Chính trò đóng kịch này đã làm cho một số người trong giới truyền thông mang ảo tưởng “chiêu hồi” VC, hay đang làm nhiệm vụ nhà báo chân chính, hay tưởng CSVN đã “đổi mới”. Các cuộc giao du ấy thường đi đến một trong những kết cuộc như sau: những người muốn “nối một nhịp cầu” hay “chiêu hồi” VC đã bị cán bộ cộng sản lôi kéo, mua chuộc lúc nào không hay, hoặc bị cho vào bẫy sau một thời gian giao du thân mật, rồi bị đối phương dùng những tài liệu, hình ảnh nắm được để buộc phải làm tay sa i cho chúng.
Hình thức xâm nhập thứ ba này đang được âm thầm diễn ra tại Vùng Hoa Thịnh Đốn với sự tiếp tay của chính người Mỹ. Đây là một vấn đề khá tế nhị và khó trình bày nhưng không thể không nói vì những gì diễn ra trong vụ Đài Việt Nam Hải Ngoại chỉ là “cái đỉnh của khối băng sơn”. Có những người khác cũng đã và đang giao du với các nhân viên tòa đại sứ CSVN tại đây, vì lý do này hay lý do khác, mà không ai nói đến.
Trong chính sách thân thiện với CSVN của chính quyền Hoa Kỳ hiện nay, vài viên chức tại Bộ Ngoại Giao Mỹ và ít nhất một nghị sĩ tại Quốc Hội Liên Bang đã không ngần ngại khuyến khích những tổ chức, hội đoàn, đảng phái trong cộng đồng người Việt (hay Mỹ gốc Việt) gặp gỡ, đối thoại với các nhân viên tại tòa đại sứ CSVN, và đánh tiếng rằng đại sứ CSVN sẵn sàng đón tiếp họ. Để làm gì? Theo lời ông nghị sĩ Hoa Kỳ, mục đích là để “giảm bớt sự gay gắt (bitterness)” trong quan hệ giữa đôi bên, và ông ta hứa sẵn sàng đứng ra làm nhịp cầu.
Không biết đã có bao nhiêu người làm theo lời khuyên và ý muốn của các viên chức Mỹ, nhưng đã có một số người từ chối với lý do những cuộc gặp gỡ như vậy trong tình trạng hiện nay chỉ là cơ hội cho CSVN tuyên truyền và dùng để bắt bí (blackmail) về sau, hay ít nhất cũng gây chia rẽ nghi kỵ lẫn nhau trong cộng đồng người Việt. Có người đã cho các viên chức Mỹ biết rằng người Việt Quốc gia đã có nhiều kinh nghiệm về những cuộc đối thoại với CSVN từ năm 1945 cho đến khi bị mất tất cả vào năm 1975. Ngày nay, CSVN hãy “nói chuyện” với những người đang đòi dân chủ, nhân quyền ở trong nước, trước khi “nói chuyện” với những người tị nạn ở hải ngoại.
Tuy nhiên, sự “mở đường khai lối” của người Mỹ cũng đã tác động trên một số người trong cộng đồng Việt Nam, hay đúng hơn, người Mỹ gốc Việt, mà phần nhiều là những người lớn lên sau chiến tranh, được giáo dục tại Mỹ, thiếu hiểu biết về cộng sản và non yếu về chính trị nhưng có đầu óc phóng khoáng, sẵn sàng “đối thoại” với bất cứ ai. Một sự thật đáng buồn cần phải nói ra là những người này chỉ là những con cừu non trước bầy sói dữ cộng sản.
Một sự thật khác cũng cần phải được nói ra là ngăn chặn phương cách xâm nhập này không đơn giản chỉ là tố giác những người có giao du với cán bộ cộng sản mà có khi lại đẩy cừu non vào nanh chó sói và gây thêm những xung đột, chia rẽ trong cộng đồng mà hưởng lợi là ai thì chắc không nói mọi người cũng đã biết.
Vậy thì phải làm gì trước tình thế này?
Trước hết, cần nhận rõ sách lược của CSVN hiện nay gồm hai mặt: một mặt đàn áp phong trào dân chủ tự do ở trong nước, và mặt khác vô hiệu hóa sự đối kháng ở hải ngoại. Cho đến nay, sách lược này đã không thành công. Ở trong nước, đợt đàn áp điên cuồng gần đây đã chỉ bộc lộ sự sợ hãi và suy yếu của một chế độ độc tài cuối mùa và sự lớn mạnh của phong trào dân chủ đang lên. Ở ngoài nước, dù cố xâm nhập và lũng đoạn, CSVN vẫn không đặt được một đầu cầu nào trong các cộng đồng người Việt hải ngoại, ngoài những hoạt động trong bóng tối của vài kẻ trở cờ cỡ nhỏ.
Cái người Việt hải ngoại cần hiện nay là sự đoàn kết và thu ngắn khoảng ngăn cách tâm thức giữa thế hệ đi trước và các thế hệ đi sau. Làm sao thế hệ đi trước có thể trao ngọn đuốc chính nghĩa và những kinh nghiệm xương máu của hơn nửa thế kỷ đấu tranh cho thế hệ đi sau - những người nay đã là công dân một nước khác nhưng không hoàn toàn quay lưng lại với quê hương cũ, và dùng tư thế công dân trên quê hương mới để yểm trợ cho phong trào dân chủ tại Việt Nam, thay vì bị dẫn dắt bởi chính quyền sở tại và trở thành công cụ của CSVN để chống lại khát vọng tư do dân chủ của đồng bào ở quê hương cũ.
Trở lại chuyện đài Việt Nam Hải Ngoại (VNHN), không thể phủ nhận thiện chí, công sức của những người sáng lập và đã mở rộng tiếng nói của đài trong 12 năm qua. Đó là những người lớn lên sau năm 1975 và được đào tạo tại Mỹ, có nghề nghiệp chuyên môn và có thể tạo một đời sống bình yên, êm ấm, nhưng đã dấn thân làm công việc phục vụ cộng đồng, theo con đường của những người đi trước, tranh đấu cho tự do dân chủ tại Việt Nam. Họ đã chấp nhận nhiều thiệt thòi, gặp nhiều khó khăn trên con đường đã chọn, và ngược lại cũng đã nhận được những phần thưởng tinh thần từ thính giả mọi nơi.
Nay, họ đang đứng trước một cơn sóng gió, trước những chỉ trích và buộc tội giao du với vài cán bộ CSVN. Đây là việc có thật, vì chính họ cũng đã nhìn nhận nhưng không coi đây là một cái “tội”.
Một sự thật hiển nhiên khác là cho đến nay, làn sóng của đài VNHN chưa truyền đi một bài nào tuyên truyền cho đối phương, hay có hại cho việc đấu tranh ở trong nước cũng như phá hoại cộng đồng ở hải ngoại. Phải chăng đó là lý do mà các tổ chức cũng như những người có uy tín trong cộng đồng người Việt tại Vùng Hoa Thịnh Đốn đều giữ im lặng trong thời gian qua?
Nhưng, có lẽ đã đến lúc cần có những tiếng nói của lương tri để giúp sự thật được sáng tỏ, ngăn chặn nguy cơ chia rẽ, đưa đến những hậu quả đáng tiếc không thể sửa chữa là thui chột thiện chí cũng như phá tan niềm tin của những người muốn dấn thân phục vụ cộng đồng. Những lời buộc tội suông rất dễ, hô khẩu hiệu rất dễ, “ném đá” vào người đang bị lên án cũng dễ. Tìm ra sự thật, lẽ phải, và chân lý để xây dựng mới khó. Phải chăng đó là trách nhiệm của các tổ chức, hội đoàn trong cộng đồng?
Về phía đài VNHN, đã có vài cải tổ và nhìn nhận sai lầm. Nhưng có lẽ cũng cần đi xa hơn nữa hầu có thể để những chuyện đáng tiếc sau lưng và tiến tới trên đoạn đường mới với kinh nghiệm mới, tạo lại niềm tin nơi thính giả và những người yểm trợ. Cần chấm dứt và làm sáng tỏ việc giao du với các cán bộ CS trong quá khứ và thoát ra khỏi những bàn tay nhúng vào nội bộ đài (như tin đồn). Và cũng cần chấm dứt việc đánh phá cá nhân nhắm vào những người chỉ trích.
Người Việt hải ngoại đã học được gì từ tiếng súng của Trần Văn Bé Tư 25 năm trước?
Sơn Tùng
(28.10.2009)


Lê Huỳnh Đoàn

Góp Ý Với ông Sơn Tùng

Tóm tắt bài của ông Sơn Tùng

1) Thượng nghị sĩ Mỹ (Jim Webb?) bật đèn xanh cho người Việt hải ngoại tiếp xúc với Tòa Đại Sứ VC2)

2) Những người có kinh nghiệm với VC thì từ chối tiếp xúc và những người trẻ lớn lên ở Hoa Kỳ thì không.

3) Làm sao trao ngọn đuốc cho thế hệ sau.

4) Đài Việt Nam Hải Ngoại gồm những người trẻ lớn lên sau 1975. Họ nhận có giao du với cán bộ Tòa Đại Sứ VC và không coi đó là “tội”.

5) Họ chưa có bài nào tuyên truyền cho VC nên các tổ chức, hội đoàn giữ im lặng.

6) Đài Việt Nam Hải Ngoại có cải tổ, nhìn nhận sai lầm. Nhưng cần phải chấm dứt và làm sáng tỏ việc giao du với các cán bộ CS trong quá khứ và thoát ra khỏi những bàn tay nhúng vào nội bộ đài (như tin đồn). Và cũng cần chấm dứt việc đánh phá cá nhân nhắm vào những người chỉ trích.


Tôi xin phép có ý kiến:

Đồng ý với ông Sơn Tùng về đường lối của hoa Kỳ, thế hệ trẻ thiếu kinh nghiệm về cộng sản, cách thức rút ngắn khoảng cách về nhận thức giữa hai thế hệ, trao ngọn đuốc chính nghĩa lại cho thế hệ trẻ.

Về đài Việt Nam Hải Ngoại tôi xin phép không đồng ý vài điểm:

1 ) Những người như Ngô Ngọc Hùng, Đinh Quang Trung, Dương Văn Hiệp Lưu Lệ Ngọc không phải là cừu non.

Các vị trên là những người năm nay ngoài 50 hay 60, lớn lên ở chế độ Việt Nam Cộng Hòa, hấp thụ giáo dục Việt Nam Cộng Hòa, chứng kiến chiến tranh nhiều hay ít…Họ, hoàn tòan không phải là những người Việt trẻ lớn lên ở hải ngoại!


-Đinh Quang Trung rời Việt Nam du học tú tài khoảng năm 1973, năm nay cỡ 55 tuổi. Đinh Quang Trung là thành viên Tổ Chức Phục Hưng.

- Ngô Ngọc Hùng năm nay cỡ 53 tuổi, đến Hoa Kỳ độ tuổi 15-16.

-Dương Văn Hiệp năm nay cỡ 60 tuổi, đến Hoa Kỳ độ tuổi 30 .

2) Chương trình của Việt Nam Hải Ngoại:

- Giai đoạn đầu đứng đắn (1997-2005)

-Tỏa sáng cờ vàng trong thời gian Hồng Phúc đảm trách nhiệm vụ Giám Đốc chương trình (2007-2009).

-Điều đó không có nghĩa Việt Nam Hải Ngoại sẽ tiếp tục chính nghĩa trong các năm tới nếu để những kẻ (tình nguyện “móc nối” người quốc gia cho VC) nắm giữ trọng trách!

-Hiện giờ 3 chương trình chống cộng mạnh của Việt Nam Hải Ngoại đã tự/bị tắt tiếng!

3) Phân tích tình hình Việt Nam Hải Ngoại:

a) Giai đoạn đầu 1997-2005: với Ban sáng lập gồm Ngô Ngọc Hùng, Đinh Quang Trung, Lưu Nguyễn Kiều Thu, chính nghĩa cờ vàng.

b) Cuối 2005, khi ÔB Dương Văn Hiệp Lưu Lệ Ngọc bắt đầu “về đài” thì:

-ÔB Dương Văn Hiệp gạt Đinh Quang Trung ra ngoài.

-ÔB Dương Văn Hiệp liên quan đến buổi tiệc tại Diamond năm 2005 và Ngô Ngọc Hùng bị gặp cán bộ Tòa Đại Sứ VC.

-ÔB Dương Văn Hiệp về Việt Nam năm 2006 công khai, thoải mái trong khi họ là Giám Đốc một Đài Phát Thanh chống cộng!

- ÔB Dương Văn Hiệp mời Đinh Quang Trung và ÔB Mai Vàng đến tư gia ngày tất niên và 3 người này gặp cán bộ Tòa Đại Sứ VC!

-ÔB Dương Văn Hiệp “sắp xếp” cho Hồng Phúc gặp cán bộ Tòa Đại Sứ VC năm 2007 tại sinh nhật bà Lưu Lệ Ngọc ở nhà hàng.

4) Sau khi Hồng Phúc ra đi lặng lẽ thì ê kíp nào đã cố tình gây sóng gió để sự việc nổ ở net? Chắc chắn không là Đinh Quang Trung. Chính Đinh Quang Trung bị ÔB Dương Văn Hiệp Lưu Lệ Ngọc tìm cách “đá” ra ngoài Việt Nam Hải Ngoại. Bây giờ Đinh Quang Trung đã hy sinh không kể tị hiềm cũ, nhận trách nhiệm Giám Đốc chương trình thay Hồng Phúc để cứu nguy.

Xin hỏi ông Sơn Tùng:

1) Ông quảng đại với lỗi lầm của họ. Rất tốt nhưng họ có đồng ý với đề nghị sau đây của ông không: “Cần chấm dứt và làm sáng tỏ việc giao du với các cán bộ CS trong quá khứ và thoát ra khỏi những bàn tay nhúng vào nội bộ đài (như tin đồn). Và cũng cần chấm dứt việc đánh phá cá nhân nhắm vào những người chỉ trích”

2) Xác định lằn ranh quốc cộng thật là khó xử và đau đớn khi đó là người trong vùng, là một Đài Phát Thanh mà nhiều đồng hương yêu mến. Nhưng nếu không cương quyết thì tương lai ra sao? Vùng Hoa Thịnh Đốn sẽ đầy dẫy những kẻ “tiếp xúc công khai với VC” và giương chiêu bài “tìm hiểu, giáo dục VC?” Lúc đó ông Sơn Tùng nghĩ thế nào?

3) Làm thế nào để ngăn ngừa sự việc xảy ra tương tự cho cộng đồng trong tương lai? Làm thế nào để Đài Phát Thanh Việt Nam Hải Ngoại tiếp tục giữ vững chính nghĩa quốc gia trong khi người nắm giữ tài chánh của đài lại là kẻ giao du mật thiết với VC nhưng "ngụy biện" là giáo dục, chiêu hồi VC? Xin cao kiến của ông Sơn Tùng?

Bài toán khá nan giải. Nhưng bài toán nào cũng có đáp số, phải không thưa ông Sơn Tùng?

Lê Huỳnh Đòan


Góp Ý Với ông Sơn Tùng

BĐQ Đoàn Trọng Hiếu

Kính thưa ông Sơn Tùng

Tôi có đươc đọc bài viết “TỪ TIẾNG SÚNG CỦA TRẦN VĂN BÉ TƯ ĐẾN ĐÀI VIỆT NAM HAI NGOẠI”,tôi rất ngưỡng mộ những phân tích rất sâu sắc của ông ở phần đầu,tuy nhiên đến phần liên quan đến đài VNHN như ông viết

Nay, họ đang đứng trước một cơn sóng gió, trước những chỉ trích và buộc tội giao du với vài cán bộ CSVN. Ðây là việc có thật, vì chính họ cũng đã nhìn nhận, nhưng không coi đó là một cái “tội”.

Một sự thật hiển nhiên khác là cho đến nay, làn sóng của đài VNHN chưa truyền đi một bài nào tuyên truyền cho đối phương, hay có hại cho việc đấu tranh ở trong nước cũng như phá hoại cộng đồng ở hải ngoại. Phải chăng đó là lý do mà các tổ chức cũng như những người có uy tín trong cộng đồng người Việt tại vùng Hoa Thịnh Ðốn đều giữ im lặng trong thời gian qua?

Tôi xin phép không đồng ý với ông ở phần này vì bọn việt cộng giao du với đài VNHN không phải là để dùng làn sóng của VNHN thực hiện những điều như ông viết ở trên,chúng cũng có VTV4 ở Washington cũng như một vài nơi khác nên đâu cần đến VNHN, và nếu chỉ như thế thì chúng đâu phải là việt cộng, mà chúng sẽ dùng đài VNHN để làm suy yếu tiềm năng chống cộng,gây khủng hoảng niềm tin,tạo thất vọng chán chường đối với cuộc tranh đấu chung của toàn dân là giải thể chế độ việt cộng,nói như thế không phải là quá cường điệu vai trò của VNHN, nhưng thưa ông đó là sự thực, vì hiện nay đài VNHN phát sóng trên rất nhiều tiểu bang cũng như sang Âu Châu,và trên hệ thống internet toàn cầu, số thính giả có thể lên đến vài trăm ngàn người,và vài trăm ngàn người nghe và hiểu được tiếng Việt trong 3 triệu người Việt tỵ nạn cộng sản hiện nay nó quan trọng như thế nào,có thể nói 60% người Quốc Gia chống cộng đang là thính giả của VNHN

Hãy thử tưởng tượng vào một thời điểm chin mùi nào đó, bọn việt cộng sẽ trưng ra những hình ảnh những lời tiếp xúc trao đổi giữa các ông bà giám đốc trẻ,những trao đổi đi đêm để lấy một cái gì đó có lẽ là tiền ,(vì đối với vc ngày hôm nay cái mà chúng có thể nhả ra để đổi chác là tiền chứ không thể là quyền hành )những ông bà giám đốc trẻ mà như ông viết,

” Ðó là những người lớn lên sau năm 1975 và được đào tạo tại Mỹ, có nghề nghiệp chuyên môn và có thể tạo một đời sống bình yên, êm ấm, nhưng đã dấn thân làm công việc phục vụ cộng đồng, theo con đường của những người đi trước, tranh đấu cho tự do dân chủ tại Việt Nam. Họ đã chấp nhận nhiều thiệt thòi, gặp nhiều khó khăn trên con đường đã chọn, và ngược lại cũng đã nhận được những phần thưởng tinh thần từ thính giả mọi nơi

Họ là những người mà thính giả gửi gấm tất cả niềm tin còn lại sau những lần bị lừa lọc.Sự kiện phũ phàng này sẽ ảnh hưởng thế nào đối với hơn vài trăm ngàn thính giả của đài ,của biết bao người đang mang tâm huyết ra cùng cộng tác với đài trong cuộc đấu tranh chung.Đó là SỰ SỤP ĐÔ NIÈM TIN CỦA NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA điều mà bọn việt cộng đang ra tay thực hiện bằng cách móc nối với đài VNHN

Thưa ông

Những ông bà giám đốc trẻ đang nghe lời dụ dỗ “súi trẻ con ăn cứt gà” của ông TNS Jim Webb ,đang “ôm việt cộng vào lòng”họ đang ngụy biện cho việc làm “ CHĂN GỐI VỚI KẺ THÙ”là họ có đường lối tranh đấu của họ,họ phải tiếp xúc với cán bộ tòa đại sứ vc để chiêu hồi họ, để giáo dục họ .Ngày xưa việt cộng ra chiêu hồi vì nó bị đói khát sợ chết vì bom đạn, còn ngày nay chúng có đủ mọi thứ thì thử hỏi các ông bà giám đốc có gì để chiêu hồi họ, còn họ nói là để giáo dục họ thì các ông bà giám đốc có đủ trình độ lý luận để thuyết phục họ không , vì chỉ đối chất với ông Hồng Phúc mà còn lảng tránh không dám đối chất thì thử hỏi làm sao đối chất với việt cộng , hay chỉ đủ khả năng làm một cuộc “debate bỏ túi “như ông Ngô Ngọc Hùng nói là “ nếu anh dám đứng ở chợ Bến Thành 15 phút chửi Hồ chí Minh thì tôi sẽ đứng trước Tòa Bạch Ốc chửi Tổng Thống Mỹ 8 tiếng đồng hồ”.Và như ông đã viết

3. Thông qua các tòa đại sứ (sứ quán) và các tòa lãnh sự (lãnh sự quán), CSVN dùng một số nhân viên tại đây đã được huấn luyện đặc biệt để làm công tác “kiều vận”. Dựa vào quy chế dành cho nhân viên ngoại giao đoàn, những người này tìm cách làm quen, giao du với mọi thành phần trong các cộng đồng người Việt hải ngoại, đặc biệt là những người lớn lên sau chiến tranh tại nước ngoài, ít hiểu biết về cộng sản và có nếp suy nghĩ cởi mở, không “cực đoan” trong vấn đề quốc cộng. Các cán bộ VC này được huấn luyện để giấu kỹ bộ mặt gian ác, tới đâu cũng tỏ ra rất dễ thương, tử tế với mọi người, chỉ nói về chuyện làm ăn sinh sống, thậm chí còn làm ra vẻ “ngây thơ về chính trị, không biết gì về tội ác của cộng sản và tỏ ra “ngạc nhiên” lắng nghe những câu chuyện “mới lạ” như chuyện đấu tố địa chủ ở miền Bắc, vụ thảm sát Tết Mậu Thân ở Huế, như “Ðại lộ Kinh hoàng” ở Quảng Trị năm 1972, như sự tàn ác ở các trại “cải tạo” sau năm 1975, v.v. Chính trò đóng kịch này đã làm cho một số người trong giới truyền thông mang ảo tưởng “chiêu hồi” VC, hay đang làm nhiệm vụ nhà báo chân chính, hay tưởng CSVN đã “đổi mới”. Các cuộc giao du ấy thường đi đến một trong những kết cuộc như sau: những người muốn “nối một nhịp cầu” hay “chiêu hồi” VC đã bị cán bộ cộng sản lôi kéo, mua chuộc lúc nào không hay, hoặc bị cho vào bẫy sau một thời gian giao du thân mật, rồi bị đối phương dùng những tài liệu, hình ảnh nắm được để buộc phải làm tay sai cho chúng

Vậy thưa ông việc làm của ban giám đốc đài VNHN có khác gì với những điều ông viết kể trên,hay họ là một ngoại lệ khi ông lên tiếng bênh vực cho việc làm của ban giám đốc đài như ông viết dưới đây

Nhưng, có lẽ đã đến lúc cần có những tiếng nói của lương tri để giúp sự thật được sáng tỏ, ngăn chặn nguy cơ chia rẽ, đưa đến những hậu quả đáng tiếc không thể sửa chữa là thui chột thiện chí cũng như phá tan niềm tin của những người muốn dấn thân phục vụ cộng đồng. Những lời buộc tội suông rất dễ, hô khẩu hiệu rất dễ, “ném đá” vào người đang bị lên án cũng dễ.

Thưa ông tôi là một cộng tác viên của đài, trước khi câu chuyện ban giám đốc giao du mật thiết với tòa đại sứ việt cộng được đưa ra công khai , thì ngoài ông Hồng Phúc chỉ có hai chúng tôi là Đoàn Trọng Hiếu và Huỳnh Quốc Bình biết đươc chuyện này, chúng tôi đả hai lần khẩn thiết yêu cầu ban giám đốc triệu tập một cuộc họp nội bộ để giải quyết, cả hai lần đều được ông Hồng Phúc nhận lời, nhưng ngược lại thì ban giám đốc lại từ chối.Thưa ông như vậy ai làm thui chột thiện chí của ai, ai là người muốn phá tan niềm tin của những người muốn dấn thân phục vụ cộng đồng,muốn bán rẻ niềm tin của thính giả,ai là người ngày Quốc Gia đêm theo việt cộng.Ngày xưa một LM Thanh Lãng là Chủ Tịch Trung Tâm Văn Bút Việt Nam đã ăn cơm Quốc Gia thờ ma cộng sản , đã dùng nhà hưu dưỡng Thanh Hóa ở Trương Minh Giảng để nuôi dấu việt cộng mãi đến sau năm 75 mới lộ mặt thật,một Nguyễn Ngọc Ẩn , một Nguyễn Hữu Hạnh và còn nhiều nhiều nữa …..và sau này thì phản tướng Nguyễn cao Kỳ , thì thử hỏi mới 12 năm của đài VNHN có đủ để bảo đảm cho lập trường của ban giám dốc đài hay không? Cũng cần phải nói thêm là có được 12 năm qua là do sự đóng góp của nhiều cộng tác viên cũng như thính giả trong đó có Hồng Phúc và Huỳnh Quốc Bình.

Vấn đề chính đặt ra là ban giám đốc đài hãy trả lời một cách thẳng thắn lý do ,mục đích của việc giao du với tòa đại sứ việt cộng, hoặc công khai nói thẳng ra nếu đã móc ngoặc bán đài như Juda đã bán Chúa lấy 30 đồng bạc, chứ đừng ngụy biện như các ông bà giám đốc đang làm chỉ thuyết phục được vài thính giả phát biểu mà chẳng hiểu mình nói gì trong mấy ngày qua.

Thiết tưởng ông là một cây cổ thụ của văn bút hải ngoại , một người chống cộng kiên cường,một người đã trải qua bao thăng trầm của lịch sử , đã chứng kiến sự gian manh xảo quyệt tàn ác của việt cộng ít nhất là từ năm 1945 đến nay, đã chứng kiến biết bao người Quốc Gia đã ngây thơ theo lời dụ dỗ ngon ngọt của việt cộng,hay vì chút lợi lộc cá nhân để cam tâm làm tay sai cho việt cộng thì phải dùng kinh nghiệm của mình để hướng dẫn giới trẻ lầm lỡ lạc đường quay trở lại đường ngay nẻo thẳng, chứ ai lại bênh vực khéo cho những kẻ làm sai và lên án người lên tiếng tố giác đúng, cho dù lời tố giác đó xuất phát từ bất cứ động lực nào,thì lời tố giác đó vẫn có giá trị đúng cần được khuyến khích.Có như thế mới làm sạch được hàng ngũ những người Quốc Gia chống cộng và ngăn chặn những tên đón gió trở cờ đâm sau lưng chúng ta như đã từng bị trước đây.Bài học lịch sử kiên quyết không để nó tái diễn.

BĐQ Đoàn Trọng Hiếu

-----------------


"Sinh Nghề, Tử Nghiệp" ?!

Xem ra ông nhà văn Sơn Tùng được leo lên đài danh vọng (Chủ tịch VBVNHN) bằng ngòi bút thì ngày tàn của ông cũng kết thúc vì ngòi bút !

"Lực bất tùng tâm" hay tâm bất tùng thiện ????

NDMT



Blog Archive