From: Khoi Ta [taquangkhoi@...]
Sent: Wednesday, October 07, 2009 8:20 PM
Subject: Tâm tình g?i anh ch? báo chí vùng Hoa Th?nh Ð?n
Tâm tình gửi anh chị báo chí vùng Hoa Thịnh Đốn
Hoàng Lan Chi
Mùa thu về với tháng mười và lá phong bắt đầu nhuốm vàng nhiều hơn. Có lẽ chỉ cuối tháng thôi là lá sẽ rụng.
Tôi nhìn mầu lá phong vàng. Rất đẹp. Nhưng không dưng bỗng ngậm ngùi khi biết rằng lá vàng chỉ còn chưa tròn tháng là lìa cành. Sao vội thế, tuổi lá vàng của chúng tôi có vội thế không!
Trong e sợ của tuổi vàng chóng rụng, e sợ mình đã không kịp làm điều phải, tôi xin gửi chút tâm tình nhỏ nhoi đến quý anh chị báo chí vùng Hoa Thịnh Đốn.
Trong các anh chị, có người tôi biết có người không. Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta mang trên mình một thiên chức cao quý. Chúng ta góp phần cải tạo xã hội, chúng ta nói hộ những oan khiên, chúng ta giúp người hùng thêm vũ khí, chúng ta chận kẻ gian tà. Đi trước và đem những thông tin chính xác đến đồng bào là chúng ta đủ mãn nguyện đã làm xong phận sự.
“Mặt trận miền đông sao vẫn yên tĩnh hả Lan Chi”? Nghe anh hỏi từ vùng biên giới Canada xa xôi mà lòng tôi thê lương. Vâng, từ khi rời bỏ nơi làm việc ấy, nơi mà tôi từng yêu mến vì lập trường chống cộng vững chắc của vài người lãnh đạo, lòng tôi không yên ắng. Những sự kiện rành rành mà tôi chưa dám kết luận! Tại vì sao? Vì những người ấy nhất quyết từ chối một cuộc đối chất công khai, nhất quyết khước từ mọi phỏng vấn của báo chí …vùng khác! Họ, có uẩn khúc gì sao không thể giải bầy? Sự im lặng thật đáng sợ! Nó làm tôi bối rối.
Bằng chứng hiển nhiên và rành rành về sự giao du với Tòa đại sứ VC của họ. Lần đầu tại Diamond và ông Tổng Giám Đốc “debate” với cán bộ. Lần thứ hai ngay tại tư gia ngày tất niên của ÔB Giám Đốc đầy quyền uy vì nắm hầu bao, sự hiện diện của cán bộ Tòa đại sứ tiếp tục. Lần này lại là “debate” giữa VC với ông Phó Giám Đốc. Lần thứ ba, cũng nhân vật Tòa Đại Sứ và người “debate” là ông Giám Đốc chương trình!
Ba lần đều có sự hiện diện của cán bộ Tòa Đại Sứ. Ba lần đều như có bàn tay sắp đặt của ÔB tài chánh quyền uy với hầu bao huyết mạch. Ba lần đều như các vị giám đốc còn lại “bị” gặp cán! “Vô tình” bị gặp và sau đó là cố tình “debate”! Tại sao và tại sao? Tại sao họ, ông bà Giám Đốc ấy giao du quá mật thiết và công khai với cán bộ cấp cao của Tòa Đại Sứ? Tại sao họ sắp đặt cho ông giám đốc chương trình, người chống cộng vững chắc gặp VC? Và bây giờ khi sự việc vỡ lỡ thì họ cứ ngậm tăm như hột thị? Những giải thích loanh quanh không thuyết phục được ai.
Điều ngậm tăm của họ nếu cố tình lý giải thì có nguyên nhân. Nhưng điều ngậm tăm của giới báo chí vùng Hoa Thịnh Đốn thì tôi không biết có lý do gì?
Không, tôi không tin các anh chị báo chí ấy muốn hòa hợp với VC! Hơn giới nào hết, báo chí là thảnh phần có nhiều thông tin nhất, các anh chị thừa hiểu chiêu bài hòa hợp là bịp bợm.
Không, tôi không tin các anh chị báo chí ấy vì những lần đến “nhậu nhẹt” với “họ” để rồi há miệng mắc quai. Tại xứ này, đồ ăn không là của hiếm, và gặp gỡ thân tình là điều chính. Các anh chị báo chí ấy đều đã già như tôi hay hơn tôi nghĩa là hấp thụ nền giáo dục xưa kia để thừa biết câu “nợ nước trọng hay tình nhà hơn”. Dăm buổi ăn nhậu nếu có ngăn cản điều phải được gióng lên thì chỉ có thể là một vài người đã bị thủ đoạn thu âm và gài bẫy.
Không, tôi không tin các anh chị báo chí ấy bị mua chuộc. Tự do, hai chữ thiêng liêng, cao quý mà tôi tin các anh chị báo chí ấy đều phải trả một giá rất đắt để có. Liêm sỉ, hai chữ nạm vàng mà tôi tin các anh chị báo chí ấy đang bồi đắp cho con mình.
Những người xa đã lên tiếng hoặc tiếp tay.
Trong trận chiến này, người tôi yêu mến là Bùi Bảo Sơn. Từ anh, những thông điệp đã được gửi đến những người con một thời ưu tú của học đường: các cựu dân Chu văn An trong các diễn đàn Chu Văn An khắp nơi. Từ những người con này, thông điệp tiếp tục lan xa. Xin cảm ơn dòng dõi Chu Văn An!
Trong trận chiến này, người tôi ngưỡng mộ là Ngô Minh Hằng. Chị tiếp tay ngay và vài bài thơ chào đời sau đó. Nhưng đáng kể nhất là đêm khuya, tôi thủ thỉ “ Em đang cô độc ở vùng này” “Không, Lan Chi không cô độc đâu.. Nhiều người yêu Lan Chi lắm sau khi Minh Hằng gửi bài viết của Lan Chi cho họ!”
Trong trận chiến này, người tôi cảm phục là mũ đỏ Nhung. Đã lâu lắm mới nghe tiếng anh. Giọng nói trầm, mạnh trong các ngày lễ ở Eden dạo nào còn vang trong tôi. Mang trong mình căn bệnh thời đại nhưng giọng nói ấy vẫn hùng mạnh, rắn rỏi khi lên án những kẻ bội phản..
Còn nhiều nữa. Từ xa, tiếng nói của công lý đã vang. Chốn gần, còn im ắng.
Không, tôi tin rằng, tiếng nói của báo chí vùng Hoa Thịnh Đốn không im ắng mà đang chuẩn bị cho một cơn bão lớn. Con kình ngư sẽ vượt sóng. Giương cao móng vuốt để cho SỰ THẬT phải được phô bày. Các anh chị báo chí sẽ ép buộc được những kẻ đang dấu diếm sự thật kia phải nói rõ họ đã làm gì trước mặt thính giả và sau lưng thính giả! Họ, đã nhân danh chống cộng nhưng lại công khai giao du với VC thì lẽ nào báo chí vùng thủ đô làm ngơ được? Khắp nơi vẫn coi Hoa Thịnh Đốn là gưong đầu cho đấu tranh thì có lẽ nào hiện tượng quan trọng nhường ấy lại như hoa sóng tan vào đại dương?
Vâng, con kình ngư báo chí vùng thủ đô sẽ cho khắp nơi biết tuy kình ngư già nua, chiếc lá đã úa vàng nhưng kình ngư sẽ yên nghỉ với lương tâm thanh thản, sẵn sàng đối diện với Lý Công Uẩn, Trần Quốc Tuấn, Hai Bà Trưng, Đinh Bộ Lĩnh!
Hoàng Lan Chi