Quan Điểm về Đài VNHN và Sự Ra Đi Của Nhà Báo Hồng Phúc

Nhà Báo Hồng Phúc- Bảo Vệ Tiếng Nói Của Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Việt Gian Cộng Sản.
Thân hữu của Nhà báo Hồng Phúc thành lập BLOG Thế Giới Ngày Nay

Thursday, October 1, 2009

Hoàng Lan Chi - “Những người trẻ” muốn vào hang cọp


Audio

“Những người trẻ” muốn vào hang cọp

Hoàng Lan Chi
Cách đây vài năm tôi đã nghe luận điệu “vào hang cọp để bắt cọp con”. Luận điE1u này có lẽ hỗ trợ cho quan điểm hòa hợp hòa giải.
"Những người trẻ" nói câu trên là những người không thực sự trẻ. Họ đã ở lứa tuổi trên dưới năm mươi. Nói trẻ là để phân biệt với lớp người già, đã trưởng thành trước 75. Ngày xưa, năm mươi đã coi như rất cứng cáp vì là “ngũ thập tri thiên mệnh”. Đã tri thiên mệnh, biết mệnh trời là hiểu lẽ cuộc đời. Nhưng ngày nay, thế giới trẻ ra rất nhiều. Vì thế năm mươi vẫn tràn trề nhựa sống, vẫn hăng hái lao mình về phía trước, vẫn tìm tòi khám phá để tự khẳng định.
&n bsp;
“Những người trẻ 50” , tôi xin phép dùng như thế để gọi về họ. Khi mất nước, họ mới khoảng mười bốn, mười lăm. Chưa trưởng thành đối với quy định 18 tuổi của luật pháp. Chưa xong bậc phổ thông trung học. Nhưng cũng may họ đã được hấp thu một số căn bản đạo đức của nền giáo dục Việt Nam vốn chịu ảnh hưởng Khổng Nho. Hành trang bước vào đời của họ có nền tảng nhưng chưa bén rễ vững chắc. Ở xứ người, họ hấp thu một nền văn hóa có nhiều phần trái ngược với nền văn hóa cũ. Cái mà họ cảm thấy sung sướng nhất và muốn phát huy ngay, đó là DÂN CHỦ.
Tinh thần dân chủ trong học đường của Hoa Kỳ có điều hay nếu áp dụng cho các lãnh vực khoa học kỹ thuật và có nhiều khiếm khuyết trong phạm vi giáo dục đạo đức. Bao sự việc xảy ra đã khiến các nhà giáo dục Mỹ phải có những lúc nhìn lại hệ thống luân lý của mình. Chừng mực nào đó, họ nhìn nhận vài giá trị của Đông phương mà trước kia họ đả phá. Trong khi người Mỹ nhìn lại thì người trẻ của chúng ta lại không. Mang trong mình những cái mà cho là “gông cùm” của nền giáo dục Việt Nam trước 75, họ đả phá và lao mình như thiêu thân cho những hành vi mang nhãn hiệu dân chủ. Trong phạm vi nhỏ hẹp, đã có những xung đột đáng tiếc cho nhiều gia đình vì sự dân chủ quá mức ấy c=E 1a những người trẻ.
Tuy vậy, hậu quả sẽ vô cùng tai hại nếu như họ khăng khăng áp dụng cái gọi là dân chủ trong công cuộc đấu tranh cho quê hương. Họ yêu nước, đúng, rất đáng quý. Họ có lý tuởng, đúng, rất đáng quý. Thanh niên bao giờ cũng là một lực lượng đáng kể và đáng nể để đi trước và làm nên lịch sử. Họ, với sức lực trẻ trung, với nhiệt huyết, với hòai bão cho tổ quốc, lao mình tiến mà thiếu Trí thì cái Dũng của họ đã giết chính họ.
Nhìn về quá khứ, từ cuộc kháng chiến chống Pháp vào thập niên 40-50, chủ nghĩa ngoại lai du nhập và gây bao khốn đốn cho dân tộc Việt Nam đến tận bây giờ. Một số các nhà ái quốc đã bị Việt Minh lường gạt. Người khôn ngoan như cụ Trần Trọng Kim cũng phải ngậm ngùi than “ Một đám già đầu vẫn bị gạt”. Người thông minh như Nhất Linh Nguyễn Tường Tam cũng bị HCM gạt, nhận chức Bộ Trưởng hầu “đòan kết dân tộc” và cuối cùng cũng bị VC cho vào tròng.
Sau 1954, VC lại tiếp tục thủ đọan cài người ở lại miền Nam bằng nhiều cách kể cả những thủ đọan đê hèn như những cuộc kết hôn vội vã và20cài người vợ ở lại miền Nam và năm 1960, chúng đẻ ra cái gọi là “Mặt trận giải phóng miền Nam ”. Mặt trận này đã có sẵn những người được cài nằm vùng ở tại miền nam và với đủ mọi thủ đọan như dọa nạt dân quê, quỷ ngôn với tầng lớp thanh niên cộng cả cái chiêu bài bịp bợm “chống Mỹ cứu nước”, chúng cũng đã lường gạt được khá nhiều người non dạ!
Tiếp theo là hiệp định Paris rồi cả sau 1975, những lường gạt dối trá của VC đã phô bày trắng trợn. Nhiều thanh niên đã từ bỏ Vc ra đi tìm tự do. Thế những sau những năm biểu tình tranh đấu của 1975, 1985…, một số người trong20đó vì nhiều lý do đã bắt đầu tiếp xúc với cán bộ VC.
Họ, những người trẻ khi rời quê hương, đã quên mất một điều cha ông dặn “ Hãy kính nhi viễn chi với những gì mà ta linh cảm nguy hiểm. Đừng tạo cơ hội cho nó đến gần ta”. Họ, kiêu ngạo với lòng tự tin và tự tôn của người trẻ “tam thập nhi lập” vào các năm 1985, kiêu ngạo với lý thuyết dân chủ vừa được học hỏi, hiên ngang tiếp xúc với quỷ đỏ!
Họ có gì? Chỉ là trái tim bừng bừng lửa cháy, chỉ là sôi sục máu dân tộc, chỉ là nỗi đau cho thân phận nhược tiểu của giống nòi. Họ không được trang bị bởi một kiến thức lịch sử vững chắc và chân chính. Họ không được trau dồi một khả năng lý luận sắc bén. Họ dấn thân vào một nơi mà bản thân họ đang còn rất mù mờ nhiều thứ. Trong hoàn cảnh đó, điều họ bị ma quỷ cám dỗ là chuyện thường tình.
Quyến rũ thanh niên bằng những mỹ từ, bằng những kích động lòng ái quốc, bằng kêu gọi trả thù cho thân phận tiểu quốc, bao giờ VC cũng thành công. Làm sao thanh niên có thể ngơ khi được kêu gọi đi làm lịch sử lưu danh hậu thế? Làm sao thanh niên có thể ngơ khi đi=2 0theo lý tưởng phục vụ dân tộc? Làm sao thanh niên có thể ngơ khi trả thù lũ “cường quốc” Mỹ đang muốn đè đầu dân Việt Nam ?
Với đầy ắp lý tưởng ấy, họ đi vào hang cọp với hành trang chỉ một tấm lòng. Trong khi đó VC đã được trang bị từ răng đến chân. Từ biết bao kiến thức lịch sử bóp méo được dấu trong vỏ điều, từ những lớp huấn luyện khả năng hùng biện, từ bao nguồn (source) do cả một ê kíp luôn có sẵn để cung cấp ngay khi cần thiết, những kẻ đóng vai trò “người trẻ sinh sau đẻ muộn của VC muốn biết sự thực” từ phía VC đã dấu hết nanh vuốt vũ khí, khoác bộ áo hi n lành để tiếp đón các người hùng của mặt trận quốc gia đang mang trong lòng hòai bão chiêu hồi VC!
Con cọp con mỉm cười tiếp đón các chú cừu. Mặt trận “debate” đầu tiên, chiến thắng về ta. Ta nói và cọp con nghe gật gù. Mặt trận “debate” thứ hai cũng chiến thắng về ta. Các người hùng trở về từ hang cọp hớn hở và đã mang trong lòng một Nữ oa đội đá vá trời. Mặt trận “debate” thứ ba, ô hay cọp con rụt rè nêu ý kiến. Chỉ là một ý kiến trong ngàn ý kiến vàng ngọc của các người hùng. Người hùng hân hoan giải độc và ra về thơ thới. Mặt trận “debate” thứ tư, cọp con nêu ý kiến nhiều h1n. Người hùng của chúng ta còn đủ lý luận và kiến thức để trả lời. Nhưng chút mây mờ vừa phủ!
Các mặt trận “debate” tiếp theo, cọp con với trợ giúp của cả một guồng máy sau lưng đã trấn áp các người hùng của chúng ta. Khả năng lý luận kém, không tiếp viện, người hùng lảo đảo trước hỏa mù.
Thời gian, người hùng bỗng quay 180 độ và ngỡ những luận điệu gian trá là thực và họ tuởng họ ngộ! Cái họ tuởng là “ngộ” chính là c1i ảo tưởng mà Vc đã nhồi cho họ! Thiếu người già hướng dẫn lúc đó và cả lòng tự tôn của tuổi trẻ, các người hùng không muốn ai tiếp viện. Thế là ngày một ngày hai, người hùng thay vì cải tạo cọp con thì "đã được cọp con cải tạo"! Chỉ bằng những xảo ngôn ngụy ngữ và cả những thủ đoạn gian manh như gài bẫy, làm “săng ta” và cả những lợi danh, người hùng đã đầu hàng vô điều kiện!
Ôi tôi chỉ là một phụ nữ đã già, tôi lại học ngành khoa học, tôi không đủ vốn liếng để viết được nhiều hơn, diễn tả được chính xác hơn cái nguy hiểm khi “những người trẻ 50 tuổi” đang muốn dA 5n thân vào hang cọp.
Khi vào Nam tôi mới khỏang bốn, năm tuổi. Nhưng tôi biết nghe người lớn kể, tôi biết đọc sách do người lớn viết. Kinh nghiệm không phải lúc nào cũng phải từ chính bản thân mà kinh nghiệm còn như nước được rót từ ly lớn sang ly nhỏ! Tôi không bị cái vỏ mỹ miều dân chủ mê hoặc, tôi biết kính nhi viễn chi với thuốc phiện không dám thử e đời mình sẽ tàn khi dính đến nó…Sau 1975, tôi cũng đã hơi bị mê hoặc bởi những mỹ từ nhưng chỉ sau một năm chung sống với Vc, tôi hiểu VC là gì. Không thể nào tin tưởng được VC. Tôi không dại để ôm trong lòng cái hoang tuởng cải tạo những con cọp con xuất thân từ giai cấp cọp đảng viên kỳ cựu của Tòa Đại Sứ VC, điều mà Đài VNHN đang ôm!


Tạp Ghi

Mặt trận miền tây chưa yên tĩnh

Hoàng Lan Chi

Những ngày đầu thu nhiều sóng gió. “Mặt trận miền tây chưa yên tĩnh”, tôi viết như thế thì có lẽ chỉ những người từ khoảng năm mươi trở lên là hiểu vì đó là tựa đề một cuốn truyện dịch khá nổi tiếng, nghĩa là khá quen thuộc với giới trẻ thập niên 70.

Nói cho cùng từ khi có chủ nghĩa cộng sản phi nhân thì bất kỳ đất nước nào lỡ có một tên điên nào đó du nhâp chủ thuyết vào, đều sẽ khốn đốn cả. Nghĩa là với các quốc gia như Đại Hàn, Việt Nam, Trung Cộng thì “mặt trận miền tây chưa yên tĩnh”, nhất là Việt Nam.

Hoàn cảnh đặc biệt của Việt Nam khiến mặt trận không bao giờ yên tĩnh được cả. Càng xáo trộn hơn kể từ khi VC đưa ra nghị quyết 36.

Cách đây vài hôm, ông cựu Giám đốc chương trình của Việt Nam Hải Ngoại đưa lên net một bức thư chính thức cáo buộc Ban Giám Đốc đài, có hành vi giao du với sứ quán VC. Chỉ trong vòng 24 giờ, tôi nhận được nhiều e-mail từ khắp nơi hỏi tôi về việc này. Đặc biệt có một e-mail làm tôi bực mình vì yêu cầu tôi giải thích! Cứ làm như tôi là người trong Ban Giám Đốc vậy!

Một thính giả từ Paris có nick name Mohamet, người thường xuyên viết thư cho đàiViệt Nam Hải Ngoại viết e-mail cho tôi “Cô Lan Chi ơi, đài Việt Nam Hải Ngoại theo VC rồi, đâu còn chống cộng nữa đâu”. Tôi bật cười. Mọi việc còn đang chờ Ban Giám Đốc Việt Nam Hải Ngoại giải thích nhưng mọi người xem thư và cứ thế kết luận!

Về những điều tố cáo Ban Giám Đốc đài Việt Nam Hải Ngoại, tôi không biết gì cả. Tôi đến với Việt Nam Hải Ngoại hoàn toàn tình cờ. Năm 2004, tôi theo một vị của đài Việt Nam Hải Ngoại đi xem biểu tình chống Phan Văn Khải và nhân đó tôi phụ với anh tường thuật “live” về đài. Sau đó thì đài mời tôi cộng tác. Nhiệm vụ chính là tường thuật về các sinh họat cộng đồng. Ngòai ra tôi có vài chương trình mà một chương trình chính họat động thừong xuyên và xuất hiện cả ở truyền hình là chương trình “Trò Chuyện với Lan Chi”. Đầu năm 2006, khi phỏng vấn Tiến Sĩ Nguyễn Đình Thắng trong chương trình “Trò Chuyện với Lan Chi” về họat động của Ủy Ban Cứu người Vượt Biển trong vụ cứu trợ đồng bào bị bão Katrina thì sau đó ô Thắng mời tôi về làm việc cho Ủy Ban Cứu người Vượt Biển. Từ đó tôi không còn thì giờ làm chương trình nào cho Việt Nam Hải Ngoại cả.

Năm 2008, thất nghiệp và tôi quay về Việt Nam Hải Ngoại nhưng chỉ để phụ các việc linh tinh chứ Ban Giám Đốc không hề giao cho tôi phụ trách một chương trình phát thanh nào cả. Nếu quý độc giả hay thính giả có thấy tôi gửi bài lên net với tên Việt Nam Hải Ngoại thì đó là chương trình Sáng Tác Mới của Nguyễn Đăng Tuấn và tôi phụ.

Mới đây, tôi xin nghỉ volunteer khỏi Việt Nam Hải Ngoại vì có ý định sang Canada kiếm sống. Tại đây cô em có một restaurant. Tuổi già, Anh ngữ không giỏi, tôi không kiếm việc dễ dàng ở Mỹ nên mới có ý định trên. Mọi việc của Việt Nam Hải Ngoại, tôi không biết và có lẽ đa số nhân viên cũng vậy vì họ là cấp thừa hành. Chúng tôi cũng đang mong mọi việc được sáng tỏ càng sớm càng tốt.

Duy có điều tôi tự hỏi nếu Việt Nam Hải Ngoại tắt tiếng thì có lẽ người buồn đến chết sẽ là các vị thính giả cao niên đang rất cô độc. Họ vặn radio 24/24 vì không có ai là bầu bạn. Các bà nội trợ mới từ Việt Nam qua cũng thế. Họ chưa có điều kiện học Anh văn, không ra ngoài làm việc nên phương tiện duy nhất để biết tin tức khắp nơi và cả các chương trình giải trí tinh thần là cái radio. Thứ hai, Việt Nam Hải Ngoại xưa nay chống cộng mạnh với chương trình “Chúng ta và thời cuộc” của ông Hùynh Quốc Bình (chương trình này được chọn là hay nhất qua cuộc bầu năm 2008) thì nếu đài tắt tiếng hay ông Hùynh Quốc Bình tự tắt thì quả là thiệt thòi cho người Việt tị nạn cộng sản.

Tôi đang chờ đợi dù tôi không còn cộng tác với đài. Hy vọng mọi việc rõ ràng trong ngày gần nhất.

Thuở trung học, tôi đọc “Dọc đường gió bụi” của một nhân sĩ (dường như cụ Trần Trọng Kim?) và cụ viết “..cuối cùng một lũ già đầu đều bị VC bịp”. Rồi người lớn trong họ hàng kể cho nghe về các thủ đọan của VC. Và kể cả số năm bị kẹt lại và bắt buộc phải sống với VC, tôi hiểu những gì những người đã trải qua kinh nghiệm với VC đều nói đúng cả. Cá nhân tôi, có những thành phần tôi không ưa. Đó là những vị du học tự túc trước 75; những vị đi từ 75 và một số nghệ sĩ yếu đuối. Những thành phần trên có vẻ khá lơ mơ về VC. Họ, hoặc bị VC tà thuyết khi họ xa quê hương và bị nhiễu thông tin; Họ, sau khi ổn định cúôc sống vì đi từ 1975 thì muốn có chút danh ở Việt Nam và đã để VC mua chuộc; Họ, không ca hát ở Hoa Kỳ được nhiều nữa vì tuổi tác và bán rẻ linh hồn cho quỷ đỏ. Công bằng thì cũng phải kể những người không thành công lớn ở Hoa Kỳ, muốn có chút danh hão do VC nhứ. Họ, đã có tự do và tự do ấy đã trả bằng nước mắt, xương máu vậy mà không quý và đang tâm phản bội.

Tôi cảm thấy không đủ kiên nhẫn để trò chuyện, thuyết phục những kẻ mà tôi không biết gọi là gì. Họ, quy kết cho chúng tôi là chống cộng cực đoan quá khích. Họ chủ trương vào hang cọp để bắt cọp con. Họ ngây thơ hay giả vờ ngây thơ cho rằng VC ngu và khờ đến độ cho họ bắt cọp con, cải tạo tư tưởng cọp con? E rằng cọp con không bắt được và bản thân họ còn bị cọp con xé nát. Họ chủ truơng biết người biết ta trăm trận trăm thắng bằng việc xông vào hay giao du với VC. Tại sao họ không học kinh nghiệm xương máu từ cha ông? Cứ nghe đến những cái gọi là hòa hợp, hòa giải là tôi nối sung rồi.

Cá nhân tôi chứng tỏ qua một số hành động như không giao du với những kẻ về Việt Nam in sách, giới thiệu nhạc; không hỗ trợ những Tổ Chức Cộng Đồng nào chủ trương không đấu tranh mà tăng cường họat động trong lãnh vực văn hóa.

Trời chớm thu và lá phong chưa nhuốm vàng. Mầu hồng hay đỏ mới lác đác trong vòm lá. Năm 2007, tôi viết bài nói về “Người dưng cùng họ” của tôi, Phó Giám đốc Việt Nam Hải Ngoại, Đinh Quang Trung. Anh Trung không khỏe hơn một năm nay và mới nhận lãnh nhiệm vụ lèo lái con thuyền Việt Nam Hải Ngoại qua cơn sóng gió. Tôi tin tưởng vào lập trường chống cộng của Đinh Quang Trung và tôi chỉ còn biết cầu nguyện cho anh thành công.

Hoàng Lan Chi



Những điều nghe thấy mà đau đớn lòng

Mùa thu mùa đẹp và lãng mạn nhất trong năm vừa chúm chím lá hồng, lá vàng mà vùng trời Virginia với tôi sao u ám một mầu ảm đạm.

Từ khi thoát khỏi Việt Cộng VC, một điểm tôi quý nhất đó là TỰ DO.

Tự do ơi tự do tôi trả bằng nước mắt.

Tự do ơi tự do tôi trả bằng máu xương.

Không biết có phải điềm không mà mới tháng trước, tôi thực hiện một chương trình phát thanh về nhạc di tản của Nam Lộc mà với tôi bài ấy rất hay.

Từ khi ông Hồng Phúc, nguyên Giám Đốc chương trình của đài Việt Nam Hải Ngoại nghỉ vào giữa tháng Sáu và sau đó là những bức mail qua lại, tôi giữ im lặng. Ngay cả khi ông Hồng Phúc gửi thư tố cáo Ban Giám Đốc Việt Nam Hải Ngoại có giao du với cán bộ VC của Tòa Đại Sứ ra ngòai internet, tôi vẫn giữ im lặng. Với tôi lúc đó là “wait and see”. Chưa đối chất công khai giữa nguyên đơn và bị cáo, tôi chưa dám bày tỏ điều gì.

Khi rời đài Việt Nam Hải Ngoại ngày 14 tháng 9, tôi chỉ viết “Mặt trận miền tây chưa yên tĩnh” nói lên nỗi ngậm ngùi của tôi. Thế nhưng ngày 22 tháng 9 vừa qua, tôi chứng kiến một sự việc mà tôi kết luận là “trắng trợn và bỉ ổi”. Đó chính là sự việc cướp diễn đàn trong chương trình “Chúng ta và thời cuộc” của ông Huỳnh Quốc Bình. Trước đó, Ban Giám Đốc kêu gọi các chương trình bày tỏ ý kiến của mình qua sự việc BGĐ bị tố cáo nên ông Bình đã dành để trình bày về vấn đề này.

Trong khi Ông Bình đang trưng dẫn các bằng chứng e-mail thì người điều hợp, cô Nam Anh cho hay có ông Nguyễn Tường Thược ở đầu dây.

Ông Bình “Ông Thược có giờ của ông ấy, chị để tôi trình bày hết” thế nhưng chỉ chưa đầy vài phút sau, cô Nam Anh trắng trợn “Ông Thược muốn được nói” và cô đã ngang nhiên cúp ông Bình để ông Thược vào làn sóng. Tôi quá sức ngạc nhiên trước hành vi trắng trợn này.

Đây là xứ Hoa Kỳ và là năm 2009! Thế mà con người cư xử không khác gì VC! Ngang nhiên cướp như Việt Minh cướp chính quyền năm 1945.

Và sau đó cô Nam Anh lần lượt mời tất cả các cộng tác viên (là những người ủng hộ BGĐ) vào phát biểu ý kiến. Cô kêu gọi ông Bình trở lại làn sóng nhiều lần nhưng cô cho thính giả biết cô không thể nào liên lạc được với ông! Ông Thược trở lại lần thứ hai, gào thét và đòi thưa ông Hồng Phúc ra tòa! Vẫn biết Ô Nguyễn Tường Thược là con người võ biền nhưng tôi không tưởng tượng được cách hành xử mà tôi đánh giá là rất thiếu văn hóa lại có thể diễn công khai trên làn sóng như thế.

Mãi đến gần cuối chương trình ông Bình mới được trở lại. Ông nói ngay “Tôi vẫn ở đây. Vẫn nghe được hết. Tôi thông cảm cho chị Nam Anh nhưng chị để tôi nói hết phần tôi đã rồi mới cho người khác vào. Sao chị làm kỳ vậy chị Nam Anh?” Cô Nam Anh nín thinh, không trả lời được tiếng nào. Đến đọan đọc bằng chứng là lá thư bà Lưu Lệ Ngọc, ông Bình cũng chặn ngay “Xin chị Nam Anh giữ kỹ thuật để tôi đọc hết thư nghe chị” !

Sau này, ông Đòan Trọng Hiếu nhận xét về những cộng tác viên trong buổi phát thanh của ông Bình “…Họ là những người học vị có, tuổi tác có và đã nhảy vào thô bạo cướp diễn đàn một cách không dân chủ. Điều đó không chấp nhận được ..”

Tôi mang tâm trạng khó tả. Vừa tức giận vừa buồn vừa xấu hổ. Thì dù sao Việt Nam Hải Ngoại cũng là nơi tôi cộng tác bao năm! Tôi đã từng quảng bá hình ảnh Việt Nam Hải Ngoại trên internet. Tôi trút cơn giận ngay tối hôm đó với ông Phạm Bá Vinh, Chủ nhiệm Sóng Thần. Ngày hôm sau, tôi viết mail cho Đinh Quang Trung, nguyên Phó Giám Đốc VNHN. Trung cho rằng trục trặc kỹ thuật. Tôi phản bác.

Nỗi đau trong tôi chưa lên da non thì phải nghe tiếp chương trình ông NTT và NVK. Tôi không tuởng tượng được các cộng tác viên ấy dám buông những lời hàm hồ như thế.

Mọi bằng chứng có ở mail. Làm sao họ có thể quên và nhắm mắt nói bừa. Họ đang nói nửa sự thật và đồng thời lên án người khác nói nửa sự thật! Tôi không biết người nào trong Đài Phát Thanh đã chủ trương như vậy?

Khi làm như thế, họ đã tự giết mình. Họ ngỡ những gì họ mớm, làm thính giả hiểu sai lệch mục tiêu là họ thành công sao?

Thính giả đâu thấp kém đến độ đó đâu? Mục đích chính là lằn ranh quốc cộng!

Mục tiêu không phải là ông Hồng Phúc. Hồng Phúc đã tố giác những điều khả tín. Lẽ ra các cộng tác viên, những con người tị nạn VC, đến với Việt Nam Hải Ngoại vì chung lý tưởng, phải cùng với Ban Sáng Lập thúc hối Ban Giám Đốc có một buổi họp mặt đối mặt để ÔB Dương Văn Hiệp giải thích thay vì đổi hướng sang tấn công ông Hồng Phúc, chụp mũ Hồng Phúc thi hành nghị quyết 36, âm mưu phá họai đài để đài tắt tiếng nói!

Không thể tưởng tượng được! Tại sao các cộng tác viên không cám ơn ông Hồng Phúc đã báo động cho chúng ta biết? Nếu nghĩ rằng Đài Phát Thanh là tiếng nói chung của cộng đồng người Việt tị nạn VC thì càng phải cám ơn ông Hồng Phúc và phải làm sáng tỏ vấn đề thay vì che đậy dấu diếm!

Nhân vô thập tòan. Con người có thể có lỗi nhưng biết nhận lỗi, biết sửa lỗi là điều quan trọng. Chúng ta không buộc tội vu vơ chiến hữu, chúng ta không đẩy người lỗi lầm chốc lát sang bên kia chiến tuyến. Nhưng chúng ta cũng không thể vì lý do này nọ mà không dám cắt bỏ vết nhọt cho cơ thể lành mạnh hơn.Trời đang mưa.

Ông Đòan Trọng Hiếu tin tuởng sau cơn mưa trời lại sáng. Tôi cũng tin vậy.

Chính nghĩa bao giờ cũng về ta!


Chúng tôi cắt và chỉ để khoảng 8 phút. Chú ý ngay khúc đầu vài phút, ông HQB đã bị cắt làn sóng

www.dosite.net/lanchi/CTChungTaVaThoiCuoc.mp3 <

Hoàng Lan Chi



Blog Archive